Ads Top

Nền trời đượm một màu âm u

Từng đám mây đen vần vũ, giăng kín cả bầu trời, cùng nhau ngăn những tia nắng vàng vọt vươn được xuống dưới mặt đất. Mặt trời cũng không thể ló rạng, đành chịu kiếp ẩn khuất, nép sau những đám mây đục màu nặng trịch nọ.

Chẳng ai ngước nhìn trời mây mà có thể đoán nổi lúc này là sáng hay đêm. Mọi thứ đều chếnh choáng, lờ mờ, không một chút rõ ràng. Cả đoàn người mỏi mệt, đến cả những con ngựa từng cất vó ngựa mạnh mẽ trên chiến trường giờ cũng phải tỏ ra uể oải, bước từng bước nặng nề xuống nền đất ướt dính. Dẫu trời đất có nhờ nhợ thì không gian nhạt nhoà ấy vẫn còn vương đâu đó các dấu vết của cơn mưa. Mặt đất đẫm nước khiến những lớp bùn đất càng thêm nhão nhoét, bẩn thỉu. 

Không khí đặc sệt, ướt át và não nề. Chính những thứ đó khiến cho con người ngỡ rằng mình đang phải bước chân qua địa ngục trần gian, và giả như lũ ngựa có đủ trí khôn thì hẳn là chúng cũng tưởng rằng mình đang bước trên những ngả đường của đất chết.

Bước qua vùng đất hoang tàn chẳng có chút sinh khí của sự sống, mọi ánh mắt người phàm đều chỉ biết hướng về phía chân trời vô định, mong chờ khoảnh khắc được thoát khỏi lãnh địa u sầu này. Nhưng rồi, nổi bật lên giữa không gian đặc quánh là một cây cổ thụ già cỗi tựa như một lão già lẩm cẩm đã bị vùng đất chết này làm biến chất. Nó sừng sững đứng giữa khung cảnh tối tăm với dáng vẻ to xác mà cục cằn, im lìm mà gian manh. Thân cây đen đúa xù xì ẵm đầy những vết cắt ngang dọc, đó hẳn là dấu tích tàn bạo mà thời gian đã khắc lên mình cái cây như một đòn trừng phạt vì dám vươn mình giữa địa ngục trần gian. Những cành cây dài trơ trụi tua tủa vươn dài như những cánh tay thừa xương thiếu thịt của những gã đói ăn, trái ngược hẳn với thân cây cục mịch to lớn mà bốn năm gã đàn ông vòng tay nhau ôm cũng chẳng trọn được một vòng. Vô số cành cây như thế vươn ra tứ phía, trọc lốc gầy gò. Chẳng có chiếc lá nào mọc nổi trên những cành cây để mà tạo thành tán cây, cũng chẳng có nụ hoa nào ướm mình tung nở được trên cái bề mặt sần sùi thiếu sinh khí ấy. Ban đầu, khi còn ở phía xa xa, chỉ mới loáng thoáng trông thấy cái bóng cây cao lừng lững nọ, những người lữ hành ấy đã mong được thấy chút dấu hiệu của sự sống. Nhưng có lẽ là lãnh địa này đã nuốt trọn và tha hoá tất cả những gì nằm trong đường biên của nó, tạo thành một bản hoà ca của địa ngục thẳm sâu.

Tới gần hơn nữa, họ nhận ra sứ giả của cái chết đang đợi sẵn ở đó. Vài con quạ đen bất động đậu trên những cành cây, thờ ơ đứng nhìn đoàn người đang mệt mỏi lê bước. Chúng là kẻ đi tìm mùi máu và đi kiếm xác thịt. Chúng báo hiệu rằng cái chết đang lơ lửng xung quanh. Những cành cây run rẩy, tựa hồ đang chực chờ gãy đôi để được kết thúc cuộc đời đau khổ chốn đoạn trường này. Nhưng thứ khiến những cành cây phải lẩy bẩy, tuyệt vọng thì chẳng phải loài sinh vật đáng ghét kia, cũng không phải tiếng rít của cơn gió buốt nọ. Lơ lửng giữa cái hoang rợn của trời đất, ngay dưới đám cành quăn queo, được giữ bằng các sợi dây thừng tả tơi là những cái xác vô hồn. Hơn chục cái xác, vài cái thậm chí đã hoá xương khô tự bao giờ, cái nào cái nấy đều khoác những bộ áo choàng rách tan đã phai màu bởi máu, bởi gió, bởi bùn đất, bởi tử thần. Họ bị treo cổ. Họ đã chết.

Cơn gió tợn đột nhiên thổi từng đợt, làm những cái xác cứ thi thoảng lại đung đưa, động đậy như đang kêu gào được chiếm lấy hơi ấm con người – thứ mà họ đã vĩnh viễn để mất. Nuốt chửng lấy không gian là cái nặng nề, tối tăm, bải hoải đến rợn gáy. Đây là hương vị của cái chết. Cảnh tượng kinh hoàng đó như nhát chém quyết định, hạ gục mọi hy vọng của đoàn người kia. Chẳng có chút sự sống nào ở nơi này, để đoàn người có thể bấu víu vào. Họ chỉ còn mong được thoát khỏi thứ không khí đậm đặc mùi tử thần này càng nhanh càng tốt.

Đoàn người giờ đã tiến đến chỗ cây cổ thụ, càng tới gần thì họ càng càng phá tan cái âm u lặng lẽ bằng tiếng bước chân lộc cộc không dứt, tiếng thở phì phò của ngựa và tiếng kim loại va đập nặng nề. Tiếng đánh động xua đuổi quạ đen, vài con giật mình lẩn trốn trong bóng đêm, số còn lại chẳng mảy may bận tâm đến đám người đang lại gần, tiếp tục lặng thinh đầy cô độc như một kẻ chán đời đang nhâm nhi ly rượu vang có mùi vị của cái chết.

Đám người đi tiên phong kẻ nào kẻ nấy đều mặc giáp chiến trên mình, khoác trên lưng áo choàng xanh vẫn còn chưa khô vết máu. Giáo mác, gậy gộc, cung tên không được đám lính gắn trên mình thì cũng được xếp la liệt trên những xe ngựa chở hàng. Một số còn đội cả mũ trụ như thể sẵn sàng tham chiến nếu cần thiết. Đằng sau đám lính là vài chiếc xe ngựa kéo chở đàn bà phụ nữ và lũ trẻ con - tất cả đều khoác áo trùm khép nép sợ sệt, dĩ nhiên là họ ngồi cùng những chiến lợi phẩm thu được sau trận chiến. Đội quân đánh thuê này chỉ vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, đang trên đường tiến đến chiến trường mới. Họ cũng không ngờ là mình sẽ phải đi qua vùng đất đầy chết chóc này. Mùi tanh của máu xộc lên, mùi hôi của xác chết phảng phất khiến lũ ngựa khó chịu, cựa quậy liên tục.

- Ôi, mẹ kiếp! Tởm thật!

Gã đàn ông dẫn đầu đoàn người lẩm bẩm, rủa thầm cái gã do thám chỉ đường. Nếu thằng ngốc ấy cảnh báo lối đi tắt thực ra lại kinh khủng thế này thì gã đã chọn đi con đường vòng dài hơn, lâu hơn, nhưng an toàn và thoải mái hơn rồi. Gã đàn ông vừa thốt lên câu chửi thề ấy có mái tóc ngắn màu vàng mọc lởm chởm, dựng đứng trên nền trán hơi dô cùng dáng người trung bình, chắc nịch và ánh mắt lãnh đạm. Giáp ngực của ông ta còn vô số vết xước, dinh dính máu vương. Minh chứng của chiến trận cũng in đậm trên cánh tay lực lưỡng sở hữu vô vàn vết sẹo đang ngự trên từng thớ cơ mạnh mẽ. Đôi tay ẩn dưới cái găng sắt, chực ghìm cương để con ngựa bước chậm lại, để gã có thể nhìn “ngôi mộ cây” này cho dễ. Bên hông gã cũng sẵn thanh kiếm ngắn cán dài đang nằm yên vị trong bao kiếm. Không còn nghi ngờ gì nữa, gã là đội trưởng của nhóm lính đánh thuê này - chỉ cần nhìn phong thái ấy là rõ.

Đột nhiên, một cô gái từ chiếc xe kéo nào đó tất tưởi chạy tới chỗ gốc cây cổ thụ. Cô gái ấy có đôi mắt xanh thăm thẳm đầy ngơ ngác, hấp tấp bước từng bước nặng nề trên nền đất trơn trượt, hai tay giữ chắc gấu váy. Mái tóc vàng nhạt màu ngắn ngủn, bù xù rung rung theo từng bước chân nghiêng ngả.

- Này, Shisu?

Gã đàn ông gọi với, nhưng tiếng gọi của gã cũng chẳng ngăn được những bước chạy của cô gái mang tên Shisu kia. Shisu đột nhiên khuỵu xuống, bế thốc một sinh vật nằm giữa bùn đất lên tay. Đống nhầy nhụa bẩn tưởi của đất dính lẫn trộn với máu đỏ dây đầy vào cái áo bạc màu, nhưng cô gái Shisu ấy cũng chẳng thèm để ý. Tất cả những giác quan của Shisu chỉ còn hướng về duy nhất một thứ mà thôi - trên đôi tay bé nhỏ của cô, ấy là một đứa trẻ sơ sinh. Da thịt đứa bé xanh xao, từng nhịp thở yếu ớt như thể đứa bé đã chết mất rồi. Shisu ôm nó vào lòng, miệng lẩm bẩm những tiếng động không rõ ràng, tay đung đưa nhè nhẹ như đang cố ru nó ngủ, như đang cố truyền hơi ấm yêu thương đến cho sinh linh bé bỏng này.

- Khổ thân cô ta… Cô ta bắt đầu hành xử kỳ quặc kể từ lúc bị sảy thai ba ngày trước, buồn nhỉ?

Một tên lính đội mũ nồi quay sang nhìn đồng bọn, nói với giọng tiếc rẻ ồm ồm. Gã chỉ huy đi trước không phản ứng trước câu ca thán của tên lính, vẫn chăm chú ngước nhìn về phía Shisu, ánh mắt xa xăm như đang ngẫm nghĩ điều gì đấy.

- Này, đáng nhẽ đứa bé cô ta hạ sinh đã là con anh, phải không Gambino?

Tên lính tiếp tục hỏi, giọng cười cợt đầy mỉa mai. Những việc như vậy vẫn thường xảy ra trong quãng đời của những tên lính đánh thuê, gã chẳng coi nó là điều gì quá đau buồn. Hơn nữa, gã muốn gợi chuyện để giảm bớt sự tẻ nhạt, sự sợ hãi đang quẩn quanh cả đoàn người. Những kẻ khác cũng chẳng tỏ thái độ buồn đau. Tất cả đều ơ thờ, may chăng chỉ có vài người đàn bà có tỏ ra chút tiếc nuối cho cô gái từng rất vui vẻ và lanh lợi kia. Chiến trận đã làm hao mòn con tim họ, giết chóc đã khiến nhân tính họ bớt sáng màu đi. Thời đại này dìm những tên lính đánh thuê như hắn phải học cách vứt bỏ lòng thương để có thể sống sót được, vì sống sót được thì mới có cái ăn. Quen thói, dần dần những tên lính cốt đột quên mất thế nào là yêu thương, là thấu hiểu, là cảm thông. Với những kẻ quen giết chóc như thế, mọi bi kịch đều có thể là trò đùa vô nghĩa.

- Tao biết thế quái nào được?

Gambino có lẽ cũng chẳng cảm thấy quá buồn tủi, nhưng gã ghét cái cách tên lính lôi người hắn yêu ra để trêu chọc, đùa cợt. Dù vô tình đến đâu, Gambino cũng biết xót thương cho người vẫn đầu gối tay ấp với gã. Gã gằn giọng đáp một cách thô lỗ.

Gã không ngờ việc sảy thai lại khiến Shisu suy sụp đến thế. Gã xót thương khi phải nhìn người mình yêu tự dưng trở nên ngờ nghệch, xa cách đến thế. Nhưng là một chỉ huy, gã không được bộc lộ khía cạnh mềm yếu của mình, và càng không có thời gian để gã có thể an ủi Shisu. Ngay cả khi cô phải vật lộn với đau đớn để gắng gượng sinh ra đứa con của Gambino, gã cũng chẳng có mặt ở bên. Khi ấy, gã còn bận lấy đầu kẻ địch, gã còn đang để cơn máu chiến chiếm hữu, gã còn đang dầm mình trong máu và nước mắt của quân thù. Nếu có một điều ước, gã mong mình có thể bỏ quách chiến trường đi để san sẻ gánh nặng đẻ đau kia với Shisu. Nhưng hỡi ôi, không chiến đấu thì vàng đâu để nuôi mấy trăm miệng ăn? Chuyện đã thành ra thế, tiếc thương mãi thì cũng chẳng thay đổi được gì. Lần đầu tiên trong đời Gambino cảm thấy bế tắc, loay hoay chẳng biết việc mình để Shisu cô độc chịu nỗi đau có phải lẽ hay không, chẳng rõ việc mình dồn tâm trí cho chiến trận có hợp lẽ hay không. Những suy nghĩ uỷ mị ấy khiến Gambino tự ghê tởm bản thân. Và chẳng rõ vì sao, gã khó chịu trước hình ảnh Shisu trước mắt. Gambino thúc ngựa bước tới gần nơi Shisu đang quỳ sụp, bực bội cất tiếng:

- Này Shisu, cô còn định ngồi đấy bao lâu nữa?

Shisu chẳng thèm phản ứng, cô cứ lắc lắc cái xác đứa bé liên hồi, liên tục ngâm nga những ngôn từ vô nghĩa, như thể đang ru con mình ngủ, như thể cả thế gian này đã thu hết mình vào hình hài bé nhỏ kia.

Chưa bao giờ Shisu lờ đi những lời gã nói, dù chúng có tục tĩu và gắt gỏng đến đâu. Cô từng yêu hắn và lắng nghe hắn, hết lòng quan tâm đến tên lính đánh thuê cả đời chỉ biết sống với cây kiếm. Ai mà ngờ, cô gái đáng yêu ngày ấy, cô gái thanh sạch đến nhường này lại chẳng còn để hình ảnh gã đọng nơi khoé mắt. Chẳng nhẽ đứa con mà Shisu để sảy kia đáng giá hơn gã? Chẳng nhẽ cô cần nó hơn là cần gã? Gã có thể cho cô cả chục đứa con cơ mà? Chết đứa này thì gã sẽ cho cô mang thai đứa khác? Cớ sao lại phải rồ dại lên chỉ vì cái chết của một sinh vật bé tí tẹo? Những dòng suy nghĩ ấy càng làm Gambino sôi máu. Những cảm xúc xót thương, tội lỗi và ăn năn bỗng biến mất. Chỉ còn cơn giận dữ vì bị bỏ rơi chảy trong từng mạch máu của gã.

- Vứt nó ra đi, đứa bé ấy đã chết sẵn rồi!

Vừa tức giận thốt lên, Gambino vừa dang cánh tay lực lưỡng về phía Shisu, thô lỗ xốc cô dậy Shisu. Bất ngờ vì bị kéo đột ngột, Shisu chẳng thể phản ứng kịp. Hơn nữa, cánh tay nhỏ gầy guộc của một người phụ nữ làm sao có thể chống lại cánh tay của một gã đàn ông khoẻ mạnh đã quen chiến đấu? Cái xác đứa bé trượt khỏi lòng Shisu. Đứa bé tội nghiệp vẫn còn chưa được cắt dây rốn rớt bịch xuống mặt bùn ướt át. Nếu trời chẳng mưa, nếu mặt đất cứng hơn thì có lẽ đứa bé ấy đã vỡ đầu mà chết rồi. Nhưng chẳng biết có phải định mệnh đã thó bàn tay thô kệch vào hay không mà cú va đập chẳng còn mấy sát thương. Mặt đất nhũn nhùn ứ nước đã cứu sống nó. Tiếng nó chạm đất cũng rất nhẹ, lọt thỏm trước tiếng thét đầy hốt hoảng của Shisu. Cô gái cố giằng mình ra, mong thoát khỏi cánh tay cơ bắp kiên quyết của Gambino. Đôi bàn tay vươn về phía đứa trẻ liên hồi. Tiếng thét liên hoàn chẳng dứt. Nhưng bỗng nhiên Shisu câm bặt lại, đôi mắt tô tròn ngây thơ mở to ra đầy bất ngờ - nhưng là cái bất ngờ của sự sung sướng. Một âm thanh chẳng ai ngờ đã vang lên, đẩy bật đi tiếng kêu hoảng sợ ấy. Ban đầu thì tiếng khóc thì ư ử trong cổ họng, nhưng nó trở nên nhanh chóng rõ ràng hơn, dần dần lan ra khắp không gian. Đứa bé mà tất thảy bọn họ đều nghĩ là đã chết, trừ Shisu, đang quằn quại cất tiếng khóc chào đời. Tiếng khóc ấy khiến ai cũng phải bất ngờ. Ngay cả lũ quạ trên cành cây trước đó còn thi thoảng the thé kêu lên, giờ cũng lặng yên, ngay cả cơn gió trước ấy còn rít gào, nay cũng bình lặng nhường chỗ. Tất cả đều biết rằng, một điều quái dị đang diễn ra trước mắt họ.

- Cái quái gì thế?

- Này, không đùa chứ?

- Đứa trẻ ấy còn sống ư!?

Phải mất một lúc sau, đám lính mới hết sững sờ để có thể mở miệng mà râm ran bàn luận. Gambino cũng bất động và choáng váng. Tâm trí gã tự dưng bị nỗi sợ ghé thăm, lông tay lông tay dựng đứng lên cả. Có thứ gì đó mà ngay lúc này gã chưa cắt nghĩa được, đang lướt qua suy nghĩ gã. Gã chỉ rõ một điều rằng lúc này đây, gã đang sợ hãi. Gambino cứng đờ người trước cảnh tượng dị hợm này.

Dưới xác chết lơ lửng vật vờ của mẹ nó, đứa trẻ đã cất tiếng khóc chào đời. Nó cựa quậy khóc giữa bùn đất bị trỗn lẫn với máu. Từng giọt máu chảy thẳng đứng từ dây nhau, từ mũi chân thững thờ của người mẹ xuống cơ thể của đứa bé. Gambino trộm nghĩ, có lẽ nào đứa bé là quái vật, hút trọn sinh khí của mẹ nó để có thể sống sót?

Thoáng sững người của Gambino đã giúp Shisu thoát khỏi bàn tay gã. Cô vội vã bế đứa bé, ôm chặt trên tay. Cô trao cho đứa bé cái nhìn âu yếm, tiếp tục lẩm nhẩm lời ru dỗ dành. Lần đầu tiên sau ba ngày trời, Shisu nở một nụ cười tươi hạnh phúc – cái nụ cười bẽn lẽn vô tội như của một đứa trẻ lên năm ấy đã từng bao lần khuất phục trái tim sắt đá của Gambino. Cơn giận dữ và nỗi sợ hãi bỗng chốc chẳng còn nữa. Nụ cười ấy đã khiến gã yếu lòng.

Hơi ấm của một người mẹ đã giúp đứa trẻ nín dần. Vẫn với đôi mắt nhắm tịt, nó nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ đầu đời. Vậy là cả đoàn người đã nhầm – thứ họ hy vọng thực sự tồn tại giữa địa ngục trần gian này. Nhưng ai mà ngờ thứ ấy lại hiện hình dưới một cách thức quái đản đến thế? Tại sao đứa bé có thể sống sót trước cơn gió lạnh ngắt? Tại sao đứa bé tự dưng cất tiếng khóc sau khi ngã nhào từ trên cao? Và tại sao người mẹ đã tự bao giờ lại có thể sinh thành ra nó khi cổ đã bị thòng lọng bóp nghẹt lấy? Đoàn người lạnh gáy nghĩ, sợ sệt bàn luận, lo lắng khôn nguôi. Giữa không khí căng thẳng ấy, Gambino mở lời, giọng đã vơi cơn tức:

- Này Shisu…

Khác với những lần trước đó, Shisu đột nhiên giật bắn mình khi Gambino cất tiếng. Đó cũng là lần đầu kể từ ba ngày trước, cô đáp lại lời Gambino, dẫu chỉ là một phản ứng bản năng. Cô ôm chặt đứa trẻ hơn, ngoảnh đi chạy liền một mạch về chỗ xe kéo như trốn tránh gã, như sợ gã sẽ tước đoạt đứa bé khỏi cô một lần nữa. Sự vội vã của Shisu khiến đứa bé lại tỉnh giấc, tiếng khóc oe oe đầy nức nở lại vang lên liên hồi. Cô ngồi nép mình lại, lẩn tránh ánh mắt của những người phụ nữ đối diện. Khuôn mặt đặc một niềm căng thẳng, hai mắt nhắm tịt sợ hãi y hệt đứa bé trên tay. Có lẽ cô không muốn vuột mất đứa con của mình một lần nữa.

Trước cảnh tượng ấy, lòng Gambino sụp xuống chút ít. Tình yêu và nỗi ân hận lại được thắp lên. Gã lại đau lòng, lại không muốn cô gái kia phải buồn lòng. Sẽ còn ác độc đến nhường nào nếu gã dám tước đoạt cơ hội được làm mẹ của Shisu một lần nữa chứ? – gã nghĩ. Chẳng nói năng gì, Gambino thúc ngựa tiến lên, báo hiệu cho cả đoàn người biết rằng hành trình lại tiếp tục.

- Chuyện này sẽ ổn chứ? – tên lính đội mũ nồi rụt rè hỏi Gambino.

- Nhìn như tao quan tâm lắm à? Kệ cô ta, để cô ta thích làm cái quái gì thì làm – Gambino đáp bằng chất giọng ồm ồm đầy khó chịu, như thể chuyện vừa diễn ra chỉ là thứ tầm phào tốn thời gian, chẳng đáng để tranh cãi.

- Tôi không chắc lắm đâu… - tên lính nâng chiếc mũ nồi lên, để lộ khuôn mặt gầy gò đầy âu lo.

- Ừ, chuẩn đấy – đồng bọn của hắn cũng gật gù liên tục.

Thấy phản ứng của chúng, Gambino quay ngoắt lại, hỏi:

- Sao nào?

Hai kẻ ấy quay sang nhìn nhau như thể đùn đẩy kẻ đối diện mở mồm thay mình. Rồi tên lính tay vẫn đang nâng mũ trụ đành chịu thua, hắn hít một hơi lấy can đảm rồi nói:

- Chẳng phải đây là một điềm xui hay sao? Nhặt một đứa ở một nơi như thế này thì thật là…

Chẳng để tên lính nói dứt câu, Gambino cười khinh khỉnh như muốn chế nhạo hắn:

- Haha! Chúng bay tự dưng lại nhát gan thế cơ à?

Lời mỉa mai ấy khiến hai tên lính lúng túng như đứa trẻ ăn trộm bị cha mẹ tóm thấy. Chúng vấp váp trở lời Gambino:

- Làm gì… làm gì có đâu?

- Ngài đùa đấy à, làm gì có chuyện tôi sợ chứ?

Tỏ ra chán nản, Gambino tặc lưỡi “xì” một tiếng dài như thất vọng vì thái độ của mấy kẻ dưới trướng mình. Gã tiếp lời:

- Cứ mặc kệ nó, kiểu gì thằng nhãi chẳng chết. Cho tới lúc đấy, cứ để nó làm đồ chơi cho Shisu tiêu khiển. Được rồi! Bớt tám nhảm ba hoa đi.

Câu nói của gã hàm ý rằng khôn hồn thì hãy câm mồm. Gã không muốn bàn về chuyện này nữa. Đám lính cũng nhanh chóng dừng lời, nối bước Gambino tiếp tục cuộc hành trình. Cả đoàn người rời xa khỏi cây cổ thụ chết chóc, tiến về phía rặng đồi xa xa đầy gấp gáp như muốn kết thúc cơn ác mộng có thật này càng sớm càng tốt. Dù miệng nói thế, song Gambino vẫn cảm thấy lợn cợn trong lòng.

“Không phải điềm xấu đấy chứ?” - Gã lén liếc nhìn khung cảnh vừa bỏ lại đằng sau lưng.

Rời mắt khỏi bóng cây u ám, gã nhìn về phía một chiếc xe kéo. Đứa bé đã lặng im, Shisu cũng bớt sợ sệt. Gã cũng chỉ nghĩ thầm vậy thôi, chẳng muốn nói thành lời. Chuyện này thực sự khiến gã cảm thấy không yên tâm.

Nhưng đội quân đánh thuê của gã đang dần đi xa hơn rồi, đang bỏ lại bóng tối sau lưng rồi. Sau rặng núi, trời đã quang đãng hơn. Lũ quạ bỗng bay loạn, đám xác bị treo cổ tự dưng lại đung đưa không ngớt, cơn gió thét gào lạnh cắt da lại tràn khắp vùng đất hoang.

Nhưng đoàn người đã đi qua địa ngục rồi, chẳng quan trọng nữa. Phải vậy không?

Không có nhận xét nào: